Vào một ngày đẹp trời của tiết lập đông, trên thinh không vắng lặng bỗng nhiên nổi lên những tiếng sấm đì đùng. Luồng sét sáng ngoằn ngoèo như những con rắn màu vàng chói lọi giáng thẳng xuống trần gian tưởng chừng như không bao giờ kết thúc khiến lòng người hoang mang đến tột độ.
Nhưng may mắn thay! Trận sét đinh tai nhức óc với sức huỷ diệt cực lớn này đã giáng vào một ngọn núi mang danh Vô Ngã. Sở dĩ nó có tên là Vô Ngã bởi xung quanh chân núi đều là một bức tường dốc thẳng đứng và vót nhọn lên tít trên cao, hoàn toàn không tìm được bất cứ lối đi hay điểm tựa nào để leo lên ngọn núi ấy, cũng chẳng có cách nào để có thể đi qua được phía bên kia của ngọn núi kì lạ. Vô Ngã xuất hiện như một vị thần đứng sừng sững trên đất của Long Châu quốc mà cụ thể là huyện Bình Xương. Không ai biết trên ngọn núi kì quặc ấy ẩn chứa những gì, cũng chẳng có người biết được nó cao bao nhiêu, họ chỉ biết rằng - Vô Ngã - từ khi khai thiên lập địa thì nó đã nằm yên ổn ở nơi đó, chưa bao giờ sụp đổ và không một ai can đảm dám đến gần ngọn núi kì lạ.
Chính vì thế mà họ hoàn toàn không phát hiện một âm mưu tày đình đang diễn ra đằng sau ngọn núi Vô Ngã..
* * *
"Trời không mưa, vì sao lại xuất hiện sấm chớp?" Ngồi bên án thư, một cậu thiếu niên độ chừng mười ba mười bốn tuổi đang chăm chú luyện tập theo bút tích của ai đó, đột nhiên ngừng lại, thần sắc tuy có mơ hồ nhưng lại mất đi dáng vẻ ngây thơ mà độ tuổi này vốn có, đôi mắt hắc bạch phân minh dường như thiếu đi một chút thần sắc trẻ trung, ngược lại trông như những người trung niên từng trải.
Nam nhân trung niên đứng hầu bên cạnh nghe hỏi, theo bản năng nhíu mày một cái, sau đó cũng dời mắt nhìn lên bầu trời chớp nhoáng ánh vàng như những con rắn. Hồi lâu sau mới cung kính nói: "Thưa tiểu chủ tử, có lẽ điềm trời giáng xuống, ý nói mưu sự của ngài và chúa công ắt thành công!"
Tiểu công tử hạ tay đặt chiếc bút bên cạnh nghiêng mực, đôi mi ảm đạm khẽ cụp xuống, khoé môi khẽ nhếch lên hình bán nguyệt nhưng ý cười lại không kéo tới, ngược lại mang vài phần khinh bỉ cùng bi thương: "Không! Là kế hoạch của ông ấy và kẻ kia...ta chẳng qua chỉ là thế thân tạm thời!"
Nam nhân trung niên ngầm hiểu ý của cậu, ông từ chối cho ý kiến. Là người xem cậu lớn lên, coi như là nửa người cha, dù là hạ nhân nhưng tình cảm giữa hai người vẫn không gì thay đổi được, có khi còn nhiều, còn sâu nặng hơn cả người cha chính thức kia nữa.
Tiểu công tử chống hai tay lên mặt bạn mượn sức đứng dậy, thoáng có hơi lảo đảo do ngồi đã lâu, nam nhân trung niên đưa tay có ý muốn đỡ nhưng cậu lại khoát tay: "A Thất thúc, không cần đâu. Ta muốn đi ra ngoài một lát!"
Nam nhân trung niên được gọi là A Thất khó xử nhíu mi: "Nhưng bên ngoài có người của chúa công còn có...lời dặn dò của chúa công..."
Tiểu công tử vuốt phẳng chiếc áo dài bằng lụa Giang Châu màu bạch kim sáng bóng, đôi mắt thâm trầm không nhìn ra vui giận nhưng giọng điệu chỉ thờ ơ, không quá để tâm: "Thúc không cần lo cho ta, đám người ngoài kia ư? Họ chẳng làm gì được ta đâu! Toàn một lũ ô hợp!" - Nói tới đây, đáy mắt cậu loé lên một chút khinh thường.
A Thất im lặng thật lâu cuối cùng mới thoả hiệp: "Tiểu thiếu chủ...nên cẩn thận thì hơn. Nếu để cho chúa công biết người không ở Hoằng Kim Điển luyện chữ e là.."
"Ông ta sẽ lại đánh gãy chân ta chứ gì! A Thất thúc, thúc không cần lo lắng, ta hứa sẽ về trước lúc mặt trời lặn." Nói rồi cậu thong thả đi ra bằng cửa chính, vạt áo màu bạch kim ánh lên màu sắc ảm đạm trong buổi ban mai lạnh lẽo của tiết trời đầu đông.
A Thất nhìn theo bóng lưng cậu đến lúc không còn nhìn thấy nữa mới lặng lẽ thở dài một tiếng. Rõ ràng là cha con. Vì sao chúa công lại bắt ép tiểu chủ tử đến mức này chứ?
Ông còn nhớ khi tiểu chủ tử được năm tuổi thì đã bị người cha luôn tính kế, tính đến trên đầu mình, đem cậu một hơi liền ném tới cái nơi kêu trời trời không thấu, không một bóng người này. Miệng nói là muốn bồi dưỡng cậu thành một người xuất chúng nhưng thật ra.. những gì cậu đang học, đang làm và sẽ làm đều là học theo người khác. Chữ viết của người khác, ăn mặc theo sở thích của người khác, tính cách của người khác, thậm chí là mỗi cử chỉ, mỗi bước đi cậu đều phải học theo chân dung của một người...người mà cậu chưa từng được biết mặt.. Cứ mỗi ba tháng, cha lại đến khảo nghiệm cậu một lần, nếu như phạm phải sai sót hoặc vẫn chưa đạt yêu cầu thì phạt mười trượng, kèm theo đó là ba ngày không được ăn cơm...sau đó chẳng mảy may ngó ngàng mà phất tay áo rời đi. Chẳng để tâm xem cậu còn sống hay đã chết.
A Thất nhớ đến những lúc cậu toàn thân thương tích, nằm liệt trên giường suốt mấy tháng trời, đôi môi nhỏ bé cứ không ngừng run rẩy, nước mắt trẻ thơ trong suốt lăn dài từ đôi mắt vô thần vì sốt cao liên miên nhưng cậu vẫn không hề rên la thành tiếng, chỉ cố chấp nghiến chặt đôi môi để trông mình không quá yếu ớt...những lúc cậu như thế...bên cạnh cậu cũng chỉ có ông, dám lén lút tránh khỏi bọn giám sát mang đồ ăn giấu trong bát thuốc mà đút cho cậu...nhớ đến đây, A Thất hoàn toàn không dám nhớ tới nữa, ông nâng ống tay áo vải thô sần nhẹ nhàng chấm lên hốc mắt, ướt át.
"Tiểu chủ tử, cậu còn phải chịu khổ đến tận bao giờ?" Cũng không biết, khi đó lão nô liệu có còn đủ sức khoẻ để chăm sóc cho cậu nữa hay không.
Chớp mắt một cái, ông thấy con đường phía trước bỗng trở nên mờ mịt..
Tiểu công tử tránh được khỏi tai mắt của lão cha, cậu đứng từ trên đỉnh núi Vô Ngã nhìn xuống căn biệt trang đã giam lỏng mình suốt tám chín năm trời, trong đôi mắt ảm đạm sương mờ lúc này không nhìn ra vui giận cũng chẳng đoán được tâm cơ. Cậu chỉ đơn giản đứng ở nơi đó mà trông xuống, đứng ở cái nơi cao nhất mà không người nào ngờ được, không người nào lên được, dùng đôi mắt của thánh nhân nhìn xuống phía bên dưới. Lớp sương mù dày đặc nhưng trời sinh thị giác cậu rất tốt, cậu có thể nhìn thấy mái ngói của căn biệt trang nằm im lìm dưới chân núi. Đã nhiều lần cậu muốn dứt khoát rời đi, thế nhưng cậu lại có một chút không nỡ.. Cậu không nỡ bỏ lại A Thất thúc. Hơn nữa...cậu còn muốn biết, cái kế hoạch lật đổ triều chính của cha mình và người mà cậu cần giả dạng cuối cùng sẽ có một kết cuộc như thế nào. Và còn...cả bản thân của cậu nữa.
Tiểu công tử thu lại tầm mắt, vì mở ra quá lâu nên hiện tại cảm thấy có chút xót, cậu nâng tay xoa xoa mí mắt đến khi cảm thấy đỡ hơn. Cậu ngẩng mặt lên nhìn ánh mặt trời tuy có chói chang nhưng lại thiếu đi vài phần ấm áp, giống như cõi lòng của cậu lúc này đây. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh thấu xương phất bay vạt áo gấm màu bạch kim bắt mắt, nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh. Này cũng không phải công dụng do chiếc áo mà cậu mặc trên người mang đến đâu, chỉ là đáy lòng của cậu lúc này còn lạnh hơn cả gió tuyết.
Lại nói đến chiếc áo gấm. Đó là chiếc áo duy nhất mà cậu có dựa trên sở thích của chính bản thân mình chứ thật ra cái tên mà cậu cần giả dạng thích mặc huyết y rực rỡ kia kìa! Riêng cậu thì lại thấy màu đỏ quá chói mắt, lại có phần dung tục do 'tên kia' thích đính hạt này nọ trên áo chứ huyết y đơn giản thì cậu vẫn chấp nhận được.
Tiểu công tử sửa sang lại vạt áo trước, cậu xoay người tiến vào khu rừng trụi lá gần đó. Hình như vừa nãy đây là nơi sấm sét giáng xuống. Vừa hay, cậu lên đến đỉnh thì sấm chớp cũng nhưng bặt, chỉ để lại vài vết tích oanh tạc trên mặt đất, ngọn cây, cọng cỏ..
"Chậc, sấm này cũng lợi hại thật! Đánh vỡ cả một tảng đá to!"
Cậu thong thả tiến sâu vào rừng, làn hơi ẩm ướt nhẹ nhàng bốc lên tạo nên một hương vị đặc trưng kỳ lạ. Bước chân cậu chợt dừng lại trước một thân cây nhỏ bé. Đó là một cây hoa hồng cao chừng ba tấc, dường như bị sét oanh tạc nên thân và lá héo rũ, đoá hoa hồng vừa nở rộ cũng đã biến sang màu đen u tối, từng cánh hoa rơi rụng, thoạt nhìn không còn chút sức sống nhưng nhìn kỹ lại thấy dưới gốc vẫn còn một cái rễ con mới nhú.
Tiểu công tử ngồi xuống bên cạnh cây hoa sắp chết héo, cậu vươn tay nâng đỡ lấy đoá hoa hồng, động tác hết sức dịu dàng như sợ sẽ làm hỏng đoá hoa, đôi môi cậu hơi mím lại sau đó nhẹ nhàng cong lên. Nhưng không như lần trước, lần này, trong nụ cười đó không có phần nào lạnh nhạt.
Cậu buông nhẹ đóa hoa, đứng dậy đi đâu một lát, khi trở về trên tay cậu mang theo một ít nước đựng trong lá môn, cậu nhẹ nhàng đem nước vừa lấy được tưới lên thân cây hoa nhỏ bé, miệng lẩm bẩm: "Chỉ là một cây hoa nhưng sức sống lại mãnh liệt như thế thật đáng cho ta phải khâm phục. Nào, uống nước đi. Tuy ta không biết có thể cứu sống được ngươi hay không nhưng mà ta hy vọng rằng ngươi hãy kiên cường đấu tranh sinh mệnh đến phút cuối cùng. Đừng vội bỏ cuộc giữa chừng."
Lời này không biết cậu nói cho cây nghe hay là nói cho chính bản thân mình nhưng lại vô cùng tha thiết, giống như đang nói với một vị bằng hữu sắp đi xa..
Bằng hữu..
Hai từ bằng hữu này đối với cậu đã quá xa hoa. E rằng có tìm cả đời cũng không thể nào tìm được.
"Ráng sống tốt nhé! Dù trời sắp có tuyết rơi nhưng ta tin rằng ngươi vẫn có thể đâm chồi nảy lộc." - Nói rồi cậu vươn một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái rễ con trắng bóc vừa mới nhú, đôi mắt híp lại thành một đường cong tuyệt đẹp.
"Ta phải đi rồi!"
Không có ai đáp lại.
"Nếu như lần này khảo bài ta không bị đánh đến nằm liệt trên giường, ta sẽ đến thăm ngươi!"
"Đến lúc đó hy vọng rằng ngươi đừng để ta phải cô đơn ngắm một cái gốc chết nhé!"
"Tạm biệt!"
Tiểu công tử đứng dậy, đầu ngẩng cao lên, ánh nắng êm dịu soi nhẹ vào mặt, cậu lại thong thả đi ra khỏi khu rừng. Bước chân đi nhẹ nhàng mà khoan thai, thế nhưng thật không biết đây là bước đi của cậu hay là bước đi của người kia...người mà cậu không có tư cách được biết mặt..
"Cha, người đó là ai? Tại sao con không thể gặp hắn?"
"Ngươi còn chưa đủ tư cách để nhìn hắn đâu!"